Hôm nay em viết thư tình gửi anh,
Mùa hè năm 15 tuổi, em lỡ ngỡ bước vào trường, em vẫn nhớ nguyên cái mùi sơn tường mới tinh, khoảng sân bừa bộn gạch ngói, em bước đi qua những dãy lớp đến bên anh. Em chẳng nhớ nổi khuôn mặt anh thế nào, em chỉ biết anh rất xa với đám đông, trong cả căn phòng học mới, ánh mắt em gặp anh. em yêu anh nhiều lắm. Sang mùa mới, em bước qua 16 tuổi cũng là lúc em biết thích 1 người là thế nào. Anh có biết tại sao em luôn cố gắng có điểm toán cao không? vì trường mình khi đó xếp lớp thi kt bằng điểm Toán, mà em biết có người học giỏi môn ấy lắm. Anh sẽ chẳng nhớ nổi cô bé lớp trưởng lăng xăng khi ấy đâu nhỉ, nói thật với anh, em dở nhất môn Toán, sau Sinh, sau GDCD và sau Lịch Sử. Em tìm cô giáo dạy kèm, em chăm lên chỉ mong có cơ hội được thấy anh ngay cả trong phòng thi.
Em thích ngồi cuối lớp, ngồi ngay góc vì từ đó, tầm rada của em có thể phóng đến anh, không ngại ngùng, không mắc cỡ. Em muốn nắm tay anh. Anh chả để ý đâu nhưng em rất hay "vô tình" hay nhắc nhở anh, hay chọc anh và hay tự làm duyên 1 mình, mong có ai vô tình ngó vội. Em tóc dài, tết cao, mắt kính gọn, để dấu đi khuôn má đỏ bừng khi anh bắt gặp ánh mắt em. Em biết lớp nhiều bạn xinh, nhiều bạn hay ngồi kế anh, cười với anh và được anh chọc cười. Em không thế. Em nhớ anh nhiều hơn tất cả. Em không là 1 trong đám con gái đó vì em thích anh theo cách riêng em, cách em từ từ ngấm vào con tim anh như nước ngấm đất khô. Em cộc cằn, em hung dữ, em hay bắt nạt, hay nói khéo anh... vì em muốn anh bực, muốn anh rút ra khỏi đám con gái để nghĩ đến em, dù cho là ghét. Em hư.
Em nhớ có lần, em nhìn anh qua khung cửa sổ, anh đang nghĩ gì, em chẳng biết, nhưng em ước trở thành công chúa tí hon chui vào suy nghĩ của anh. Em hâm. Rồi một hôm em khóc, em rất buồn nhưng em lau nước mắt nhanh vì không muốn anh thấy, vì anh sợ nước mắt con gái. Vì em sợ anh nhìn em tội nghiệp... em chả cần. Rồi một chiều tan học, em thấy anh bên nhà ăn, chưa bao giờ, em nghĩ có 1 người con trai có nét mặt gầy và trống như thế. Em sợ anh đi mất. Em sợ. Rồi em đến bên anh, nói cười vu vơ, mơ đến một ước mơ nhỏ bé là được ngồi đây mãi thôi. Vì em yêu giây phút chỉ có 2 người này.
Em muốn được trở lại trường xưa, được ngồi bên hàng rào sắt, cùng anh đóng lại bộ phim vợ thăm chồng năm nào. Em nhớ anh, muốn giam anh vào trong trái tim em để em bớt sợ. Em ghét anh hay đùn đẩy trách nhiệm cho em, ghét anh nhiều hơn vì anh cứ tìm cơ hội cho em và Tiến Thành làm việc chung, ghét nhất là cái cách anh nhìn em, vì trái tim em ko thể nói không với ánh mắt ấy bao giờ.
Từ khi nào, em tự đi tìm hiểu về anh, tìm vu vơ, tìm không định thức. Em ghen. Nghe bạn bè bảo anh yêu một người con gái từ cấp 2, bạn ấy đi du học, em ghen. Em ghét. Em yếu đuối thật vì nhìn đâu, em cũng thấy rằng mình chẳng dành cho anh. Thế nên chưa một lần em dám nói yêu anh khi bé đấy.Em không tin vào tình yêu con nít, càng không tin mình có cơ hội cho nhau, nên em ra đi, em muốn tìm hiểu ngọn nguồn và chấm hết những tình cảm con con của em, khi ấy, em sẽ ở bên anh, trọn vẹn và hạnh phúc.
Một mùa hè, hai mùa hè, ba mùa hè để cho em biết, em cần anh biết bao. Bây giờ em hạnh phúc bên vòng tay anh. Em xin lỗi nhiều khi làm anh buồn, làm anh bất lực khi thấy em khóc... như hôm nay, em sẽ làm cho anh khóc đấy. Em đã làm nhiều điều sai, nhưng có lẽ yêu anh chưa bao giờ là một điều sai cả, hôm nay là ngày 26.10.2008.... em đã làm 1 điều đúng, em đã đứng vững cho tình yêu của mình, em đã sai, nhưng em đã học cách quay lại. Anh ơi, em chưa bao giờ dám khóc trước mặt anh vì em sợ nước mắt mình sẽ không kìm được... em sợ nước mắt. Anh đã yêu em, đã cho em biết thế nào là sai, là đúng, là hạnh phúc trong tình yêu. Anh cao thượng với em dù em cứ tiếp bước trên con đường sai.... em hư.
--
Love for life.........