Tuesday, June 26, 2012

Ngày nắng

Con ị, eo ôi, sáng sớm con khai trương cái giường ba mẹ bằng những cú đá song phi đầy mạnh mẽ. Mẹ mắt nhắm mắt mở, ôi một mùi đặc trưng. Thế là lay ba con dậy, "ôm con đi anh", không thèm mở mắt, ba ôm luôn, lúc sau mẹ quay lại, ba bảo "sao em không nói cho anh con ị.." một buổi sáng vui.

Saturday, June 23, 2012

Giận anh

Giận anh, giận dỗi thôi nhưng em cứ trằn trọc mãi....
Có khi nào vì anh quá chiều nên em cứ hư không nhỉ.
Tối qua Huyền rủ đi cafe, em cứ bận con mãi, cứ giận vì anh không chăm lo cho 2 mẹ con, rồi lại ước con mau mau đi ngủ... để mẹ trốn đi chơi. Em muốn đi... đi cho xa để rồi nhớ con quá lại ôm con xót lòng.

Hôm qua, em cứ nghĩ mãi, sao mình chẳng thể hòa hợp được chuyện chơi gì nhỉ.
Vì con, anh bỏ đá bóng, ở nhà chơi game "Football 2012"
Vì con, anh không nhậu, đi làm xong về nhà làm mặt hề cho con
Vì con, anh bớt giờ ngoài đường, bớt dẫn em đi chơi, ôm con lên xuống nhà.

Vì con, em bị trói chân ở nhà sau 8h tối, không đi đâu được, cũng chẳng được đi đâu
Vì con, em cảm thấy mình rất quan trọng, vắt sữa xong lại lon ton với bạn
Vì con, em bế nó ra đường, quen với gió nắng, để về nó chẳng ngủ yên mấy đêm liền
Vì con, em chụp hình, hôn hít con suốt để mỗi lần em đi, con lại nhớ hơi mẹ lạ

Em chẳng hiểu nữa anh ơi, có gì hay đâu ở những buổi cafe tối lang thang, những buổi đốt tiền đi shopping hay những giờ lang thang thành phố đầy khói bụi, tiếng ồn, nhưng em dứt ra không được. Để thấy mình như con nít, mang tiếng vì con hay chính vì bản thân cái thói "chân chạy" chưa thể bỏ được của em, để anh ôm con xót lòng, nhắn tin cho em "em ơi, con khóc rồi.."

Giận anh thì ít mà giận mình nhiều hơn, anh ơi, em chưa lớn!!

Tuesday, June 19, 2012

Sinh nhật

2 giờ sáng,

Hôm qua, Nga làm đám cưới, mình cứ nghĩ mãi, có nên qua Sing không. Tự dưng chùn chân, đã bao lâu rồi mình chưa ra khỏi VN nhỉ. Gần 1 năm. Mình cứ như 1 đứa bé sợ xa Kem. Cứ quẩn quanh trong vòng tay con để rồi đang dần mất đi cái "chân đi" của mình. Nếu là mình của 1 năm về trước, chắc hẳn mình đã len lén đi rồi về trong ngày rồi - dù lúc đó chắc chẳn có tiền mà ăn nữa. Có phải chăng con cái làm thay đổi mình hay chính mình đang thay đổi để phù hợp với con???

Hôm 15.6 sinh nhật bé Mi, hôm nay em mới về nhà nên mình dẫn em và cả nhà xuống MOF ăn. Sinh nhật, sinh nhật, mình chỉ toàn nghĩ đến ăn... haih. Sinh nhật mình sắp đến rồi, có gì trong my wishlist nhỉ. Năm ngoái, mình chẳng ước gì mà lại được quá nhiều, chỉ muốn tự hào hét lên rằng, chồng ơi, em yêu chồng lắm... Khoe hàng nào, quà sinh nhật năm ngoái của mình là....




Thế năm nay, chồng tặng em cái gì nhỉ ??



Friday, June 15, 2012

Tình yêu


“Nobody deserves your tears, but whoever deserves them will not make you cry.”  Gabriel Garcia Marquez quotes


Hôm trước ham đọc sách, trốn anh, mình chui vào phòng tắm cả 2 tiếng đồng hồ để đọc sách, lúc vào phòng, vẫn thấy đèn sáng, anh trùm chăn qua đầu, lăn qua lăn lại nhưng nhất quyết không tắt đèn, tự dưng thấy cảm động lạ. Trước giờ anh vẫn  hay bảo mình, anh khó ngủ lắm, nào là “absolute darkness, absolute silent” thì mới ngủ ngon, vậy mà, từ ngày có Kem, anh bất chấp luôn, hôm đó lại còn cố gắng ngủ, để đèn sáng đợi mình. Tình yêu là những cử chỉ yêu thương nhỏ nhoi thế thôi.

Thứ hai, mẹ bế con đi học ngày đầu tiên, con sợ lắm, lần đầu đến Somerset, lần đầu đến Gymboree, nhưng có mẹ, con náo nức cả lên. 12h trưa, các anh chị chui vào lớp chơi, con co ro, vừa muốn tham gia, vừa sợ xa mẹ. Thế rồi con khóc, nức nở như chưa được khóc bao giờ, cô giáo bảo “he needs your touch, your hold, your hands and your warm…”  Tự dưng thấy ấm lòng, may quá, dù mẹ ham chơi, mới 2 tháng đã bỏ con ở nhà với các bà để đi làm, nhưng con không giận, không hờn, không quên mẹ, lúc này vẫn cần mẹ, vẫn nhớ mẹ lắm. Tình yêu ngọt ngào bé bỏng của mẹ.

Anhh đi, hai mẹ con ở nhà, mẹ sợ một mình, điều động bà ngoại lên chăm Kem, trốn đi chơi. Rồi đi đấy, nhưng vẫn cứ tức, tức là sao ba không chịu gọi điện nhắc mẹ về nhà, dù ba đang vi vu ở Hongkong nhưng không có ba, mẹ bực mình lắm. Tức nữa là vì không thấy bà ngoại gọi điện nhắc về sớm, con không nhớ mẹ nữa àh? Lúc trước, dù đi đâu, tầm 8g hơn mẹ phải về, không thì con khóc ngất ngưởng, khóc như chưa bao giờ khóc, tím tái cả người cho đến khi mệt mới thôi. Mẹ về, thấy con ngoan trong nôi, tự dưng chán, thấy mình cô đơn. Tình yêu phù phiếm đã mất, những cuộc vui ngày trước giờ không còn hứng thú bằng tiếng con khóc đòi mẹ. Tình yêu chiếm hữu bé yêu.

Thế còn ngày mai, tình yêu của mình sẽ được thể hiện ra sao nhỉ??