
Hồi bé, mình cứ tin nếu thả điều ước bay lên trời cùng những cánh diều, biết đâu đấy nó sẽ thành hiện thực. Vì ngày ấy, diều bay hùng dũng trên trời cũng như chứng minh cho mình thấy, dù trong thành phố bận rộn này, vẫn có những trò chơi dân gian mà không bất cứ ngành công nghệ phát triển nào có thể phá bỏ.
Trở lại những năm bé thơ của mình bằng cánh diều nhỏ xinh. Năm ấy, cầu Sắt bị đập đi, còn cầu Bùi Hữu Nghĩa hiện nay thì vẫn đang xây dựng. Khi ấy, hai bên cầu chưa nối nhau, khi ấy, mỗi bên cầu là nơi tụ tập của đám con nít, dựa thành cầu cao, dựa gió lồng lộng của chiều hè để đấy cánh diều lên.
Nhóm mình khi ấy có mấy đứa con nít với nhau, đứa nào đứa nấy khờ ra mặt, thấy diều bay lồng lộng từ ban công chung cư nhưng nào biết làm, cũng nhìn tiếc hùi hụi. Rồi không hiểu sao, ai bảo ai, ai hỏi ai, chúng mình cũng dạy nhau làm diều, mon men ra bờ cầu ngổn ngang, lóm lém học nghề từ bọn con nít hàng xóm. Rồi từ đấy, diều mình cũng bay lên, cùng tre, cùng giấy và cùng niềm tự hào trẻ con. Nào những cánh bướm, những con mắt diều tung bay trong gió, như phút hãnh diện tự hào dù bọn mình nhem nhuốm, dù mồ hôi ướt áo để diều bay cao.
Nhưng thế đấy, mùa hè ghi sâu trong tôi. Mùa hè của những cánh diều.
Rồi mình lớn lên, hai bờ cầu nối nhau, đường phố mọc như mắc cửa, gần như cánh diều bị lãng quên. Thế mà, năm rồi, về qua nhà đứa bạn bên Quận 8, mình lại thấy diều, rất nhiều.. vẫn như ngày xưa ấy thôi, bên đống ngổn ngang của những công trình cao tầng, những cánh diều vẫn bay lên. Như mình bé xưa, tự hào nắm giữ cánh diều bé xinh mang những mơ ước nhỏ xíu chất đầy trên lưng giấy, dù mưa gió, dù diều không bay cao hay tệ hơn là lạc mất, vẫn từ từ làm lại cánh khác, để ước mơ lại bay, để mình vẫn hiên ngang nhìn trời, hứng gió trong cái thành phố này.
“Trả lại cho em cánh diều thơ ấu
Chất chứa đầy những kí ức tuổi thơ,
Trả cho em niềm tự hào nho nhỏ
Ngước nhìn trời trong lúc khó khăn qua…”
Thuỳ Dương
No comments:
Post a Comment